THỨ NĂM, 26 THÁNG 9, 2019·66
MINUTES
Khi chiếc IL-96 tiếp
đất trên phi đạo Charles de Gaulle I, tiếng ồn kinh khủng của những động cơ bắt
đầu lịm dần. Hành khách thở phào vì cái máy bay mang nhiều tiếng xấu sau những
sự cố hàng không ồn ào rồi cũng lẽo đẽo đến được nơi nó phải đến. Vài hành
khách đã nhấp nhổm lấy hành lý, còn tôi thì vẫn cứ ngồi lì mà nhìn quang cảnh
chạy ngược chiều. Ờ, thế là Paris rồi đấy, thật là Paris rồi. Nó đang ở trước
mặt tôi, cho dù tôi không thể thấy ngay tháp Eiffel biểu tượng. Chỉ có một
khoảng trời xanh qua húp lô như ở bất cứ nơi nào .
Từ lâu lắm rồi, tôi
hằng ước ao được đến Paris, dù chỉ một lần. Thành phố này vẫy gọi tôi từ thuở
còn thơ bằng bức bưu ảnh của anh lính thợ đi Tây gửi về cho cha, ông lão hàng
xóm quê tôi. Ông lão đã già, mắt kéo màng, tóc bạc phơ, da nhăn nhúm. Như nhiều
người trong làng tôi thời ấy, ông lão không biết viết, chẳng biết đọc. Ông
chống gậy qua nhà tôi, tần ngần đứng lâu ở cổng, rồi mới cất giọng khàn khàn
gọi “Cậu Hiên ơi, cậu Hiên ời”!. Ông đến nhờ tôi viết bức thư "giả
nhời" con trai. Tấm bưu ảnh thật đẹp đã sờn được đặt trước mặt tôi - một
quảng trường thênh thang, những người đàn ông và đàn bà xa lạ trong những bộ
cánh sang trọng trên nền một giáo đường cổ kính. Tôi bò xoài trên phản gỗ, nắn
nót từng chữ trong bức thư viết thay ông già gửi đứa con từ lâu biệt tích. Ông
lão đang chết mòn trong cái làng bùn lầy nước đọng. Ông chết mòn không phải vì
nghèo, mà vì cô quạnh. Tôi không hình dung bức thư sẽ vượt trùng dương đến tay
anh lính thợ bằng cách nào. Từ cái làng nghèo của tôi tới Hà Nội đã xa, đến
Paris không biết còn xa đến mấy. Thế mà rồi nó đến đấy, mới lạ chứ, và ông bố tội
nghiệp đã hồi sinh khi nhận được tin con. Ông lão trả công viết thuê cho tôi
hai xu.